Chuyện tình dưới cây sơn tra.
Cây sơn tra-táo gai.
Nghe lạ lẫm nhỉ, vì câu sơn tra hình như chỉ có ở Trung quốc thôi, còn ở Việt nam có cây táo mèo cơ, không biết có phải là cây táo gai được nhắc đến không.
Thực ra đây là bộ phim đầu tiên xem của bạn, là bộ phim đầu tiên đánh dấu mốc xem phim điện ảnh của bạn, là bộ phim xem vào tối mùng một Tết âm lịch của năm nay. Bộ phim buồn, làm cả năm đó của bạn buồn đến thối ruột.
Bối cảnh là thời kì Tôn Chung Sơn, chuyện tình giữa một cô giáo trẻ tuổi và một anh biệt kích (ô mô, không nhớ nghề của anh luôn). Không gian phim mở, màu phim sáng khi chuyện tình yêu của hai người tốt đẹp, và tối khi những cách trở giữa “tầng lớp” xuất hiện. Hai màu sắc phân biệt rõ ràng, dường như tách biệt thành hai mảng đối lập nhưng hài hòa.
Chi tiết thu hút đầu tiên của phim đó là giọng hát của chàng trai, ở một thôn quê, khi cô gái được một em gái dẫn đi đâu đó. Giọng hát mạnh mẽ, nhưng uyển chuyển thu hút, thật là một nam tài.
Cái ảnh trên là khi họ mới gặp nhau, chàng trai muốn dắt cô gái đi qua con suối nhưng sợ cô gái trượt chân ngã, lại phải phù hợp với câu “Nam nữ thụ thụ bất thân”, nên mới xuất hiện “cành cây” làm mối nối giữa hai người. Cảm giác đó là lần “động chạm” đầu tiên của hai người, đưa họ tới việc yêu thương đắm say sau này. Tình yêu của họ cho tôi thấy cái sự trong sáng thuần khiết và đặc biệt là sự tôn trọng nhau đến tận cùng, có phải là “tương kính như tân” không, nếu họ có thể cưới nhau?
Có xấu hổ, có thẹn thùng trong tình cảm của cô gái, có mạnh mẽ của chàng trai, tình yêu của họ đến nhanh có, chậm có, nó giống như một bản tình ca, cũng giống như một bản hùng ca. Tôi rất cảm động vì tình cảm của hai người. Cô gái dù có thẹn thùng không dám nói ra, nhưng với mỗi hành động quan tâm săn sóc và lo lắng đều thể hiện rằng cô yêu chàng trai đến như thế nào. Khi cô gái cần, ai là người đầu tiên xuất hiện? Là chàng trai đó, dù có bận rộn với công việc như thế nào, anh cũng cố gắng có mặt để giúp đỡ cô, mang lại niềm vui vô vàn cho cô, tạo nên những kỷ niệm không thể quên, đối với cô gái và cả bản thân tôi. Tôi thấy, một tình yêu đơn thuần là đây.
Khi cô gái rời thành phố để đến nơi có anh, họ gặp nhau, tủi ngủi trước cửa bệnh viện. Chàng trai nhờ một người bạn dẫn cô về nhà mình, cho cô nơi chốn trú thân. Sau anh ra viện, họ “sống với nhau”. Thực ra là hai người không danh không phận cùng ở dưới một mái nhà mà thôi. Tôi nghĩ đơn giản, họ sống cùng nhau mà thôi. Chàng trai chuẩn bị cho cô gái chậu rửa mặt có hình cây và hoa sơn tra, đó được coi là món đồ xa xỉ vào thời điểm đó, bối cảnh đó, và đối với hoàn cảnh đó của chàng trai. Vậy có thể coi anh quan tâm hết mực và rất yêu cô gái chưa? Tôi nghĩ là rồi đó, ngay từ đầu họ gặp nhau đã là mối duyên không thể tách rời, họ yêu nhau là điều hiển nhiên trong cuộc tạo vần này.
“Chuyện tình dưới cây sơn tra” thực ra sẽ không lưu lại nhiều ấn tượng cho tôi nếu không có một hoạt cảnh, tối đó họ ôm nhau ngủ, trai chưa vợ gái chưa chồng, hơn nữa lại là nam thanh nữ tú, điều gì đến sẽ phải đến, chỉ là họ đối mặt với nhau như thế nào thôi. Dù sao cũng là một chàng trai thừa sức lực, ôm người con gái mình yêu trong lòng, ai cũng sẽ nổi dục vọng, và chàng trai cất tiếng hỏi cô gái có đồng ý không. Đương nhiên là, với một người rụt rè như cô gái, sao có thể chấp nhận chuyện đó trước hôn nhân, nhưng nằm trong lòng người con trai mình yêu thương và không tiếc hy sinh mọi thứ, cô động lòng rồi. Cô gật đầu đồng ý với sự run rẩy, đón nhận nụ hôn mãnh liệt nhưng nhẹ nhàng từ chàng trai. Khi chàng trai đưa tay xuống dưới, người cô gái run lên, sau vội bắt lấy bàn tay đó, cô gái khóc. Và tôi cũng khóc, vì chàng trai ngay sau đó đã an ủi và xin lỗi cô gái. Anh chẳng nói mình lỗ mãng như thế nào, anh chỉ xin cô ngừng khóc, liên tục dỗ dành, rồi họ lặng thinh cùng với những giọt nước mắt của cô gái.
Vì sao tôi khóc ư? Vì giờ đây tôi không biết có gặp được người con trai nào có hành động như thế nữa không, không biết có được hưởng niềm hạnh phúc và tình yêu như thế không, vì mọi người xung quanh đều nói, câu nói dối thường xuyên nhất của con trai bây giờ là: anh sẽ không làm gì em đâu, anh sẽ không làm em đau đâu. Thật buồn cười.
Sau đó, thế sự khó lường, diễn biến chiến trận phức tạp, chàng trai phải lên đường xung trận, để cô gái ở lại với chiếc chậu có hình cây sơn tra, và không một lời hứa sẽ trở về cưới cô làm vợ. Đến một ngày, cô ôm những kỷ niệm giữa hai người, và kỉ vật của chàng trai, đem chôn dưới gốc cây sơn tra, ở nơi hai người đã gặp và yêu nhau.
Cây sơn tra chứng kiến tình yêu của họ, cảm nhận tình yêu của nhiều đôi tình nhân trước. Sau, ngôi làng đó bị một trận lũ rất lớn, quét trôi mọi thứ, chỉ để lại gốc cây sơn tra, để nó tự lớn lên, để nó chứng kiến những câu chuyện tình cảm động khác, nuôi dưỡng nó trưởng thành.
Một tình yêu đẹp, đơn giản, hai người có thể ở bên nhau là hạnh phúc tột cùng, chỉ cần có lòng hướng đến nhau, họ sẽ yêu nhau mãi, dù có cách xa vạn trùng, dù có âm dương cách biệt. Đây là thứ tình yêu cao quý và thiêng liêng mà tôi được xem. Hy vọng, một ngày nào đó tôi cũng được nếm vị yêu như thế.